Nhửng lúc thế này chỉ muốn ngồi bên biển nhắm mắt thả nhửng muộn phiền nhửng ấm ức vào biển để sóng cuốn đi..
Ao ước 1 phút giây bình yên không muộn phiền không suy nghỉ..
Ao ước 1 lần được sống với nhửng muộn phiền trong lòng mà không phải dấu trong lòng...
Ao ước có 1 ai ngồi nghe Nó kể lể..ngồi nghe nhửng phiền muộn trong lòng Nó..
Ao ước có 1ai nói với Nó *Đừng chịu đựng nửa,đau đấy,vai đây tựa đi*...Chắc lúc đó Nó sẻ khóc thật to..và nói ra nhửng gì Nó đang chịu đựng
Nhưng..
Trong mắt mọi người..Nó là cô gái mạnh mẻ,bướng bỉnh,hay giận..Nó hay cười,hay nói thế thì làm gì có thể buồn..Nhưng có ai hiểu nó mạnh mẻ vì nó biết chẳng ai có thể che chở bảo vệ cho Nó..Nó hay nói vì Nó sợ im lặng nước mắt nó lại rơi...
Nhưng phút giây này đây Nó muốn buông xuôi mọi thứ..Nó có mạnh mẻ đến đâu thì Nó vẩn là con gái.. Nó vẩn muốn được yêu thương,được che chở...Nó vẩn muốn có 1 người nhìn vào mắt nó có thể hiểu Nó đang ấm ức..Nó vẩn muốn có 1 người nhìn thấy giọt nước mắt trong nụ cười của Nó..Nó vẩn muốn có 1 bờ vai để Nó dựa vào khi ai đó làm Nó tổn thương
Và..Nó hiểu,,chẳng ai có thể hiểu được con người thật của 1 cô gái yếu đuối cố gắng tỏ ra mạnh mẻ..Nhửng gì Nó cần phải làm là cất giấu sự yếu đuối và cố gắng mạnh mẻ thêm...!!!