Chưa một lần dám gọi Anh bằng hai tiếng Anh yêu
Nhưng Em biết mình yêu Anh nhiều lắm
Khi hai đứa ở hai nơi xa thẳm
Tình yêu chưa định hình, nỗi nhớ bỗng chông chênh!!
Có lúc Em thấy rằng hạnh phúc quá mong manh
Sợ gió lãng du cuốn trôi chút tình em trao gửi
Sợ cái nắng say làm tim anh thay đổi
Sợ giọt mưa buồn nhòa lệ mắt Anh yêu
Em biết rằng em mơ ước chẳng xa xôi
Hạnh phúc đơn sơ, có anh và em nơi ấy
Niềm tin em trao dù chưa bao giờ nói
Mình sẽ về xây mộng đó nghe anh
Chẳng có vần thơ nào cho tình ấy đâu Anh
Nó chỉ giản đơn không sắc màu sặc sỡ
Một tình yêu chưa bao giờ dám ngỏ
Giống như là hạnh phúc không tên.