Ai rồi cũng phải già nua, rồi xấu đi. Ai rồi cũng sẽ có lúc chán chê người ở cạnh mình. Đôi lần lạc lòng vì những bóng dáng nào đó ngoài vợ ngoài chồng. Ai rồi cũng sẽ hơn một lần càm ràm căm ghét người mà mình từng thương yêu ôm ấp vì những thói quen vụn vặt không thể hòa hợp, vì cơm áo gạo tiền. Chẳng có thứ tình yêu nào tồn tại khi người ta bảy mươi tuổi, nhưng sẽ có vài thứ tình cảm -có-thể-cảm-thông cho nhau khi chúng ta về già.
Có lẽ, hôn nhân là vậy. Nó không hề hoàn hảo. Nhưng là tại vì cuộc đời vốn không hoàn hảo, nên mới cần lắm, giữa bao nhiêu thứ gây hoang mang ngờ vực có thể khiến chúng ta có thể xa nhau đó, chợt nghĩ, nếu mà được, hãy nhìn vào tim nhau…